• Chưa có sản phẩm trong giỏ hàng.

NƠI CHỐN LÀ TRẠM DỪNG. CON ĐƯỜNG LÀ LỐI MỞ

Nhang trầm – trầm hương tự nhiên – Bảo Trầm

 

 

 

Trên con đường nhân sinh trùng trùng duyên nghiệp, đi qua hết xuân hạ lại đến thu đông. Trải qua nhiều biến cố thăng trầm cuộc sống, chúng ta cũng chỉ giống như những khách trọ qua đường, đến chốn nhân gian này để nếm trải những hương vị vui, buồn, sướng, khổ của bát súp cuộc đời.

 

Nhưng nếu có thể nương theo duyên cảnh mà hành, thì mỗi sự kiện trong từng thời khắc đọng lại, kỳ thực đều trở nên sinh động và tròn đầy trong ký ức khó quên. 

Cuộc đời mỗi chúng ta cũng giống như cuốn phim chiếu mãi trong đêm. Chúng ta cứ ngồi đó mà theo dõi, mà quan sát cuộc đời của chính mình, với những biến cố thăng trầm nối tiếp trôi qua: hạnh phúc hay bất hạnh, yêu thương hay hờn giận, thất bại hay thành công, tất cả đan xen vào nhau rối như tơ vò. Nhưng đến cuối cùng, cánh màn sân khấu cũng phải khép lại.

Cuộc đời con người không giống một cuộc đua, mà giống một chuyến du lịch. Hãy học cách bước chậm và nhìn ngắm những khung cảnh xung quanh. Thưởng thức từng tia nắng mai, đắm say mỗi cơn mưa rào…

Ngày nối ngày, sẽ có muôn vàn loại người với đủ mọi hình sắc xuất hiện trên sân khấu cuộc đời. Những người đi ngang cuộc đời bạn nhiều vô kể. Người thực sự tốt với bạn lại ít như lá mùa thu. Người thực sự bao dung bạn, chỉ như sao mai buổi sớm. Đối mặt với sự cô độc của cuộc đời con người là cả một quá trình tôi luyện, cũng là cả những thách thức. Khi con người đứng bên bờ sinh tử, người ta sẽ nhận ra rằng, kỳ thực những năm tháng cuộc đời cũng chỉ như gió thoảng mây bay. Chưa từng nếm trải đau thương, chưa từng bước vào vòng khổ nạn, bạn sẽ mãi mãi không thể trưởng thành.

Hãy buông bỏ quá khứ, hướng tới ngày mai, và trân quý phút giây hiện tại. 

Một người, nếu lớn lên với trí lực dồi dào, chưa từng gặp tai ương, chắc hẳn họ đã bỏ lại hết những chuyện không vui ở ngày hôm qua, đặt niềm hy vọng vào ngày mai, và cố gắng hết sức cho ngày hôm nay. Chờ đợi tương lai tới với muôn vàn điều mới mẻ, muôn vàn khả năng, rồi ngày mai vẫy chào quá khứ.

Rốt cuộc, chúng ta, những lữ khách qua đường của tháng năm, đến với hai bàn tay trắng, ra đi lại trắng hai tay. Có lẽ điều duy nhất chúng ta còn mang theo được khi rời bước khỏi chốn nhân gian này là những ý nghĩa nhân sinh mà ta đã lĩnh hội được trong những tháng ngày chìm nổi của cuộc đời. Cách sống là do ta chọn. Nơi chốn là trạm dừng. Con đường là lối mở…