Nếu mỗi nhịp kết nối là một sợi dây, thì đã bao lần ta mất thăng bằng, té ngã đến khập khiễng cả tâm hồn? Nhưng có một sợi dây vô hình luôn âm thầm ở đó, băng bó những vết xước cho ta bằng thứ tình cảm thuần khiết, đó chính là gia đình.
Gia đình vẫn “hiện hữu vô hình” vì ta tất bật cuốn theo những sợi dây chằng chéo cuộc đời. Hay vô hình vì ta vô tư xem nhẹ như lẽ thường tình thế thôi. Với cha mẹ, ta là cả thế giới. Nhưng với ta, thế giới là cõi trần gian mộng thực đầy sắc màu thi vị. Những lần đòi ra riêng, đôi lời giận nảy lửa, ta muốn gói vội mối ràng buộc cất gọn nơi xó tủ để thỏa lòng tung cánh bay xa. Vậy nên, yêu thương ấy đành nép mình nơi thầm kín nhất, để ta được tự do với những điều ta muốn. Giăng dây nhảy múa. Vui đùa hát ca. Nhân tình thế thái thoải mái hơn nhà. Và cứ thế, đường trần đẩy ta tới những miền đất xa lạ. Lạ cả người xưa chốn cũ ấp ủ ta ngày nào…
Thế rồi ngoài kia có điểm hồng như ta mộng tưởng? Có bao kẻ giữ dây khi ta là ai khác, hay chỉ một nơi ôm lấy, vì ta là chính ta. Có ngàn ánh mắt soi ta vô hình bé nhỏ, chỉ một trái tim cất tiếng nói, ta vô giá muôn phần. Đường trần này có đủ đầy tất cả, sao lại thiếu một góc nhỏ yêu thương? Bao lần ta tự hỏi. Cuộc đời ta là biển trời gió lộng, nhưng chẳng có một bến bờ ấm trong. Sau bao lần trầy trụa trong thổn thức, ta chỉ mong được lê bước về nhà, để tắm mình trong suối nguồn thuần khiết. Như tia nắng rơi lạc. Như chim hót an nhiên. Như ngoài hiên hoa nở. Như tuổi thơ trốn tìm. Trở về nhà để thấy mình bé lại, để một lần nữa, vụng dại được tung bay…
Nhưng phải chăng, cần vấy chút mực đen lên những trang trắng, ta mới biết nâng niu gam màu cội nguồn nguyên bản. Phải nức nở vết xước bao lần đau té ngã, ta mới thêm thấm thía những lần được bó băng. Phải nghẹt thở rối bời giữa bẫy đời giăng lối, ta mới trân quý từng khoảnh khắc gia đình. Từng ngày ta khôn lớn, là lúc ta thấm hơn những ấu thơ ba dạy, ngày xuân mẹ dìu.
Đôi khi hạnh phúc không nằm trên những chuyến lang thang vô định đâu đó trong cõi trần gian huyền ảo, mà là khi ta trở về. Với chốn yêu thương thuần khiết nhất trần đời. Mẹ chẳng tiếc tuổi xuân dành cho ta, chỉ mong ta đừng quên hình bóng mẹ. Ước mơ ta là ngao du bốn bể, nhưng giấc mộng cha là được thấy ta về. Thế nhưng, còn bao nhiêu lần nữa nơi ngực trái kia tươi màu son thắm? Còn bao nhiêu năm nữa cha mẹ ở đó chờ ta về? Thời gian ta bao la, đủ để ôm vòng cả trần gian. Nhưng ngày tháng cha mẹ như nén nhang trầm, chỉ đủ ôm vội ta vào lòng.
Một ngày an nhiên tĩnh lặng, trước bàn thờ gia tiên, ta thả trôi lòng mình, khép lại những mùa hoang dại, để cảm một làn khói thiêng, một miền trầm dịu. Chợt nhận ra, hai tiếng “gia đình” sao lại có dư vị thuần khiết đến diệu kỳ. Thuần khiết như hương nhang trầm âm thầm kết nối cùng trời đất, như lời nguyện cầu tha thiết gửi gắm tận mây xanh, mong ông bà ban phước lành cho cha mẹ mãi trên cành tươi thắm. Và để mỗi ngày ta đang sống luôn ngập tràn hoa nắng, tỏa ngàn kết nối, hướng về nguồn cội âm thầm sáng trong.
Ta sẽ tự đánh mất chính mình, khi dừng kết nối với gia đình thân thương.